TỰ HỎI
Hỏi đời được mấy, mấy niềm vui?
Ẩn mãi đâu đâu, mãi giấu vùi
Tự mỉm
môi cười ,tìm hỉ hả
Tự xòe
tay vỗ đỡ buồn thui
Vui con,
vui cỏn vời xa vị
Buồn tỏ,
buồn to thấm đẫm mùi
ngón gảy dây đàn, khan giọng hát
À Ơi !
Ai … sướng, sướng hơn tui ?
CAO BỒI
GIÀ
BÀI HỌA:
SỐ HẺO
Cuộc đời đâu phải chỉ toàn
vui ?
Lắm lúc gian nan bị dập vùi
Đã biết tương lai không sáng
sủa
Cho nên thân phận cũng đen
thui
Miệt mài quyết liệt, gồng
nhiều thứ
Cố gắng hăng say, nếm đủ mùi
Bất giác kêu Trời,Trời ngoảnh
mặt
Hỏi ai có số hẻo như tui ?
Thục Nguyên
\ĐỒNG HỌA:
RỒI CŨNG
BUÔNG TAY...
Dẫu đời đếm được mấy ngày vui
Số phận long đong cứ dập vùi
Hạnh phúc, cơ may luôn trớt quớt
Công danh, địa vị mãi đen thui
Bước qua nghiệt ngã, đi tròn kiếp
Thách thức gian truân, nếm đủ mùi
Ai chẳng tay không rời cõi thế
Như nhau tất cả, bạn và tui !
Sông Thu
CÙNG HỌA:
TỰ LẬP
Duyên thành đôi lứa biết bao
vui !
Suốt tháng quanh năm chẳng
ngủ vùi
Quần quật lưng ong từ sáng
sớm
Quay cuồng đầu rối tới đêm
thui
Nhân tình dạy dỗ cho nhiều
chưởng
Thế thái bảo ban nếm đủ mùi
Thế thái bảo ban nếm đủ mùi
Tự lập đời mình nên gắng sức
Chẳng người chống đỡ vợ chồng
tui.
Thanh Hoà
TIẾP HỌA:
BUỒN
CHI...?
Cõi tạm dương trần chẳng thấy
vui
Rồi ba tấc đất sẽ
chôn vùi
Một thân bệnh hoạn trông gầy
đét
Sáu mảnh quan tài lấp tối thui
Mặc chúng bon chen tìm
vạn nẻo
Kệ ai đàm tiếu dệt trăm mùi
Trời kêu thì dạ làm sao
tránh?
Bắc Đẩu, Nam Tào hãy giúp
tui!
Như Thu
HỢP HỌA:
CUỘC ĐỜI…
Cuối đời tuổi
thọ thật là vui
Sống tới trăm
năm biết đủ mùi
Cay đắng ngọt
bùi đều nếm hưởng
Đam mê khát
vọng cũng chôn vùi
Trần gian cõi
tạm là hư ảo
Cảnh vật
đêm dài nên túi thui
Thôi được ngày
nào hay lúc ấy
Mong rằng
ai đó nghĩ như tui !
Thiên Hậu
CŨNG HỌA:
AI BIẾT....CHỈ DÙM
Tự hỏi phận mình sao tối thui
!
Đường trần đã được
mấy ngày vui ?
Tuổi thơ khổ cực luôn
theo bước
Già lão nhàn cư chẳng hưởng
mùi
Quá khứ gian truân từng trải
nghiệm
Tương lai bất trắc cố chôn
vùi
Muốn tìm khoảnh khắc đời
thi vị
Ai biết ...xin giùm chỉ giúp
tui !
Songquang
ĐỒNG HỌA:
NGẬM NGÙI
Đi đâu cho mệt để tìm vui,
Sớm tối phòng thơ sách vở vùi.
Chăm sóc vườn rau cơn nóng quét,
Trông chừng cây trái nắng hè thui.
Uống ăn miệng đắng cay xè lưỡi ,
Trà rượu bạn thưa nhạt nhẽo mùi.
Ngày tháng thoi đưa đầu bạc trắng,
Ngậm ngùi tuổi hạc, chỉ mình tui .
Mailoc
CÙNG HỌA:
MUỐN MỘT ĐIỀU VUI
Trong lòng luôn ngóng một điều vui
Mộng mấy mươi năm chẳng dám vùi.
Hướng tới muôn phương tâm giữ vững
Nhìn vào vạn chốn chí không thui.
Xuyên rừng kiếm mãi da lên mốc
Vướt núi tìm thâu dép tỏa mùi.
Muốn thấy dung nhan Di Lặc Phật
Xem Ngài có giống tượng nơi tui .
Trần Như Tùng
TIẾP HỌA:
TỰ
NGẪM
Không có ai mời cũng ráng vui
Đành thôi, mộng tưởng phải
chôn vùi
Màn tâm chẳng vén nào quang
đãng
Ổ trí đâu mài để tối thui
Họa gửi ấp hoài đành nhạt sắc
Thơ trao ủ mãi đã bay mùi
Người ơi như thế là chua chát
Đến cả con tườu cũng ghét tui!
PHAN
TỰ TRÍ
HỢP
HỌA:
CỨ
VUI…!
Cõi
đời ô trọc, lắm buồn vui
Tuổi hạc bình tâm, đõ dập vùi
Vì bởi non sông còn trắc trở
Cho nên số phận phải đen thui
Nhưng mà năm tháng chưa thay dạ
Đâu nhẽ xác thân lại bốc mùi
Bầu rượu túi thơ, bè bạn khắp
Nào ai thanh thản, dễ bằng tui
Người Nay
Tuổi hạc bình tâm, đõ dập vùi
Vì bởi non sông còn trắc trở
Cho nên số phận phải đen thui
Nhưng mà năm tháng chưa thay dạ
Đâu nhẽ xác thân lại bốc mùi
Bầu rượu túi thơ, bè bạn khắp
Nào ai thanh thản, dễ bằng tui
Người Nay
CŨNG
HỌA:
TỰ
AN
Khổ
tận,...nên đời mới thấu vui
Sầu
đau ký ức lặng chôn vùi !
Ngải
xanh mấy kẻ đầu không bạc
Vàng
đỏ hơn người dạ tối thui !?
Mũ
áo màng chi phường bốc thối
Phấn
son thây kệ đám lên mùi...
Thảnh
thơi lão thực thân nhàn tản
Ai
nỡ quở đâu cái ngữ tui?!
13-8-2018
Nguyễn
Huy Khôi
ĐỒNG
HỌA:
CHỐN RIÊNG
Những buổi trưa hè cảm thấy vui
Cây cao dựa gốc muốn say
vùi
Xinh ghê ...bụi Cúc tươi vàng
rực
Đẹp quá ..rừng hường đậm tím
thui
Nắng hạ mây trời khoe thắm
sắc
Đài hoa , cánh nhuỵ toả thơm
mùi
Tình thơ lãng đãng mơ theo
gió
Một cõi yên bình thoải mái
tui
Minh Thuý
17 tháng 8_2018
CÙNG HỌA:
MỘT NGÀY ...KHÔNG XA...
Rồi có một ngày dạ tối thui
Nhìn quanh, ngó quẩn chẳng gì
vui
Vết hằn ánh mắt...không thèm
giấu
Vệt nám làn da...chẳng muốn
vùi
Ruột bỏ ngoài xa...nào nhớ
bạn !
Chồng nằm bên cạnh...lại quên
mùi !
Soi gương...ngớ ngẩn hằng
trăm bận
"Bản mặt mụ này...hổng
lẽ tui?!!
Thy Lệ Trang
TIẾP HỌA:
MỤ NHÀ TÔI
Mụ nhà trí óc đã đen thui
Ngớ ngẩn, ngẩn ngơ, vẫn cứ vui
Dù lắm mộng mơ, đành bỏ dở
Vì bao ký ức, đã chôn vùi
Vài lần du hí, còn xem cảnh
Đôi lúc cơm canh, cũng biết mùi
Khoảnh khắc sự đời, bà đách nhớ
Nhưng mà đặc biệt, chẳng quên tui.
Thanh Trương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
quanghuyvu.cbg@gmail.com