Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016

THUA PHỤ NỮ LÀ ...PHẢI LẼ 04

(Tiếp theo)
Mặt thằng Tính đang vênh vênh bỗng đực ra như ngỗng “ị “,chắc hẳn nó ngạc nhiên vì xưa nay mình vẫn hiền lành nhịn để nó đùa ghẹo, sao bữa nay mình lại hung hăng bọ xít vậy.Nó đâu biết mình đã tập một số miếng để tự vệ khi bị tấn công bằng đấm đá nên muốn áp dụng thử với thằng đai nâu này xem sao.
_Ngay tại đây ư?. Thằng Tính mấp máy cái môi trề hỏi
_Đúng,chơi liền tại đây
_Nhưng…nhưng đang giờ judo mà, chưa tới giờ lớp tao, bọn tao chưa có thằng nào…
_Mày sợ tụi tao hội đồng mày à, chỉ tao với mày thôi, lớp judo cũng tan rồi
Mình nói với cả bọn bạn:
_Tụi bay để tao với nó ăn thua thôi nghe,không nó lại trề môi tại này ,tại nọ
Thằng Tính miễn cưỡng ra thảm tập,nó nhá nhá mấy cú đá thăm dò,hình như nó biết đòn bắt giò là dễ bị quật té, mình cũng cảnh giác né đòn chờ nó tấn công vì judo là môn võ tự vệ thiên về phản công, bỗng thằng Tính giở bài quyền thuật ra múa, chân đá, tay đỡ, tay vung ,mình cũng ăn mấy đòn của nó nhưng không đau vì nó múa là chính chứ không có lực.


Thấy không đau mình chấp đòn áp sát nó túm được áo nó rồi, chân nó coi như mất phép hết đá được nên chỉ còn mỗi chiêu đấm thôi, nó thoi một đấm vào mặt mình,mình hụp né cú đấm sượt qua trán,Mình quật nó một đòn Ukigoshi gọn lỏn , nó rơi đánh phịch xuống sàn, thấy Tính lồm cồm dậy mình nhào vô đè nó bằng đòn Kesagatami. Hi hi, thằng này “mù kiến thức judo” nên bị vào thế là y hệt cá vào rọ, chịu phép nằm ngoan ngoãn trong gọng kìm của mình.
_Thả ra,thả ra…Thả tao ra
_Chịu thua chưa ?
_Không thua, không thua…Tao nằm đây ngủ ,mày mệt cũng phải buông ra thôi
Mình cười khẽ với nó:
_Ừ thì ngủ đi, tao bắt đầu ru đây
Mình ép hông xuống ngực hắn, xiết vòng tay dưới gáy hắn,co chân lại gồng
_Á, a a…ưm ưm.Tính kêu lên nghẹn trong cổ, mình thả lỏng ra:
_Này có biết con trăn không? Nó đang nựng chú mày đấy.Mình lại xiết lần nữa
_Thua, thu..a, thu.Lần này thằng Tính phải đập tay lia lịa xuống tatami
Mình nhìn cái mặt Tính, lúc này đã xám như mông trâu, thở cà háp, cà háp,mình thả hắn ra đứng dậy:
_Hôm nào đeo cái dây nịt đen quay lại đòi món nợ này nhe!
Từ ngày ấy trở đi,cu cậu chẳng bao giờ dám chọc ghẹo mình nữa.Mình thấy Tính cũng dễ thương hơn ngày xưa , cái môi trên của nó đỡ móm hơn, môi dưới cũng trề ít hơn thì phải.Hi,hi tí võ vẽ của mình phát huy được chút chút thành công rồi,đã quá!
Kỳ thi đấu lấy cam lần 3, mình với Phát bảo nhau không thể trắng tay,quá tam ba bận nhất quyết thế, 2 thằng vỗ tay nhau.
Hôm ấy là ngày Chúa Nhật, tới thảm đấu ngoài võ sinh còn rất nhiều người nhà và khán giả tới xem, thằng Phát nói đi thay đồ rồi biến đâu mất, Thư ký đã xướng tên võ sĩ thượng đài mà mình vẫn không thấy nó.
_Nguyễn Lộc Phát
Nó từ tít ngoài đầu hàng vội bước vào giữa thảm, rồi ngay sau đó nghe gọi tên mình. Thôi rồi huynh đệ tương tàn! Mình không sợ nó vì thuộc sở trường,sở đoản của y va như cháo.Mình biết hắn cũng thế, có lạ chi những chiêu trò của mình.Nhưng thằng nào thắng thì cũng chẳng vui gì.
Hai thằng chào nhau xong, sau tiếng hô Hajime thì mình với Phát nắm áo nhau.Khiếp quá!Một mùi thối hoắc xộc thẳng vào mũi mình ,mình nhăn mặt:
_Mày dưới cống chui lên à
Phát nhếch mép ,mặt nhăn nhó như xin lỗi.
Kinh khủng thật mình giằng co với nó mà không thể xáp sát nó vì mùi hôi ghê tởm này,nó cũng như biết mình đang nhờm tởm nó nên cũng tránh áp sát mình.Thế là 2 thằng đấu thật hòa nhã chỉ ra các đòn chân với nhau thôi.Sốt ruột nhìn 2 đấu sĩ khều khều nhau trọng tài nhắc nhở tấn công,nghe nhắc nhở mình sực tỉnh xỏ chân vào giữa háng Phát móc một đòn chân,hắn trúng đòn nhưng xoay người té một bên hông,ngán cái hôi của nó không dám đè hắn mình buông ,đành nhận điểm waza(0.5điểm).Gần hết giờ thằng Phát cũng lừa được mình dính một đòn quét chân nhưng mình kịp té chống tay.Kết cuộc 2 thằng đều có nửa điểm để đi tiếp.
Mình về chỗ cũ ngồi để chờ đấu tiếp, còn Phát lại trở lại tít ngoài đầu hàng .Mình hiểu nó ra tận ngoài đấy nhằm tránh làm mọi người khó chịu.Thật hết biết chẳng hiểu nó ngâm bộ võ phục xuống mương cống nào mà đến chuột chết cũng thua hương!Chắc chắn một điều là cu cậu đã nghĩ ra trò này khi phải chịu thua cái thằng chơi nó “đòn nách” 2 tháng trước.
Đối thủ tiếp theo của mình hôm nay là một anh chàng “bốn mắt”, khi thi đấu phải bỏ kính ra ,nhìn cặp mắt nheo nheo vẻ sâu hơncủa hắn,mình đoán tên này cận nặng nên nhớ lời anh Ngữ chỉ vẽ cho chân hoạt động lẹ thì người cận sẽ không thể ra đòn chân được,mình sẽ cố áp dụng kinh nghiệm này.
Quả thế thật,đôi chân mình bước nhảy liên tục ,hắn tránh đòn chân của mình còn vất vả thì làm sao dùng miếng đòn chân được.Hắn nhấp nhấp muốn vào đòn hông hoặc vai, 2 cánh tay y khỏe thật đã vài lần suýt nhấc mình lên thành công,thằng này thuận tay phải, mình nhủ thầm để phá đòn quăng của nó và cũng nhớ nếu có đè thì sẽ đè hông phải nó.
Hự, hắn giật mạnh tay vô đòn soelnage ,mình lập tức gấp tay phải nhấn cùi chỏ lên vai hắn gí mạnh, cả 2 thằng cùng từ từ quỵ xuống rồi lăn nhào ra tatami, nhanh như chớp mình vào đúng thế kesagatami, cánh tay phải của đối thủ đã bị mình khóa gập bằng bàn tay đang lòn dưới gáy nó,điều này để tránh bị đối thủ túm quần mình ngang đùi mình hất lên lật lại.Hắn co chân tính móc đầu mình nhưng mình đã phòng thủ áp sát đầu mình vào đầu đối phương nên chân nó chỉ choi choi trên không.
Trọng tài đã bắt đầu đếm, 30 giây, chỉ 30 giây thôi là ippon rồi. Thằng này gớm thật,nó xòe tay còn lại xỉa sát da đầu mình kẹp tóc giữa các ngón tay mà kéo, trọng tài không biết gì cả,bàn tay nó vẫn xòe thẳng không nắm lại nên nào ai biết mình đang buốt óc bưng bưng, mình cắn răng chịu đựng
_...20…25…30…Ippon…
Mình sung sướng quên cả đau buông đối thủ nhảy cẫng lên, mau mắn sửa lại võ phục chào đối thủ một cách vui vẻ quên cả kiểu chơi xấu của nó.
Ngồi yên chỗ ,mình lại thấy đau buốt đầu trở lại, cơn đau này kéo dài cả tuần mới hết,không biết có phải vì thế mà về già đầu tóc mình hói trụi hói trơ vầy không?
Còn thằng Phát gặp một đối thủ trông thật thơm tho,sạch sẽ, bộ võ phục gần như trắng tinh,sợi đai mới còn tươi màu, Đoán mò dễ trúng đến 90% chú chàng là đấu sĩ mới.Mình nhủ thầm hi hi cậu công tử này chắc chết vì “Xạ hương” của tên bạn mình thôi,tội quá Tài ơi!
(Còn tiếp)

SOI BÓNG


SOI BÓNG

 

Lặng lẽ nào hay đã bạc đầu

Đa đoan lắm sự trắng luôn râu

Đắng cay cứ nuốt nên ra thế

Mặn chat hoài ngâm  hóa vậy  sao?

Sầu ngắm đời trôi, trôi túc tắc

Buồn trông phận hẩm, hẩm phơ phau

Môi cười hay mếu, soi không biết

Lại ngậm cho vành thấu nhức đau !

CAO BỒI GIÀ

 

BÀI HỌA :

 

TUỔI GIÀ THANH THẢN

 

Thản nhiên nhìn tóc trắng trên đầu

Lại ngắm bơ phờ mấy cọng râu

Tuổi lão xơ cằn đâu thoát khỏi

Thân già tiều tụy tránh làm sao ?

Cũng may suy nghĩ còn minh mẫn

Ơn phước lương tâm mãi trắng phau

Nhàn tản vui chơi cùng bạn hữu

Vô thường thấu hiểu chẳng buồn đau .

Sông Thu

 

ĐỒNG HỌA:

 

TRĂN TRỞ


Gẫm suy sự thế phải sờ đầu
Bực bội tình đời lại nhổ râu
Kiếp ngục thân tù, sao đến thế
Chim lồng cá chậu, biết làm sao
Lòng lang dạ thú còn đen tối
Nước đục ao tù khó trắng phau
Sông núi ê chề vì sinh thái
Người dân trăn trở lắm niềm đau
Người Nay


CÙNG HỌA :

 

VỤNG TU

 

Đứng trước gương soi, tuyết phủ đầu

Chạnh lòng thấy thẹn tiếng mày râu

Công danh lận đận hoài như vậy

Sự nghiệp eo sèo mãi thế sao ?

Cố gắng bao nhiêu, tay vẫn trắng

Miệt mài cho lắm, tóc càng phau

Hẳn là kiếp trước ta tu vụng

Nay chịu đọa đày, chịu khổ đau ?

Thục Nguyên

 

TIẾP HỌA:

 

NGẪM MÌNH

 

Áo cơm sương gió mãi vùi đầu

Nào ngại sự đời bởi bạc râu

Vết sạm thời gian đà lão hóa

Da mồi năm tháng đã hằn sao

Lần theo con tạo tình thêm thắm

Đếm ngón bụi trần dạ trắng phau

Cuộc thế lợi danh không thẹn mặt

Ngẫm mình may mắn chẳng lo đau.

Liêu Đình Tự

 

HỢP HỌA :

 

HỨ ! TRẮNG PHAU !

 

Buồn quá thằng tôi , chuyện cái đầu

Tám mươi đen tóc lại xanh râu.

Đắng cay nào thiếu mà như thế

Mặn chát luôn thừa biết bởi sao.

Kẻ bảo gian nan nhưng mạnh khỏe

Người bàn vất vả chẳng buồn đau.

Đêm qua trằn trọc dài suy nghĩ

Sáng dậy vợ la : Hứ ! Trắng phau !

Trần Như Tùng

 

CŨNG HỌA :

 

QUAN THAM TỰ THÚ

Ngày trước làm quan thật nhức đầu
Bây giờ phè phỡn mọc thêm râu              
Bê tông, sắt thép...nhai  vui quá !                       
Đường xá, công trường ...đớp thích sao !
Vợ lớn mua nhà...xe bóng loáng
Phòng nhì tắm sữa ...má phau phau
Lo gì cá chết hay dân chết
Ngày tháng qua dần...sẽ hết đau !
Thy Lệ Trang

 

ĐỒNG HỌA :

 

VẤN DẠ


Miên man nghĩ ngợi bạc thêm đầu
Thế sự bồng bềnh xám cả râu
Cừu địch xem như bằng hữu vậy
Người ngoài xử tựa chủ nhân sao?
Giết cùng thủy tộc toi phình nổi

Diệt tận toàn dân chết trắng phau
Trằn trọc làm sao yên giấc ngủ
Tàn canh dạ thắt nỗi thương đau.

Thanh Hòa

290_ THỢ GỐM (NHÂN SINH BÁCH NGHỆ)


Vất vả xay nhào nắm đất đen

Từng người ,từng việc bắt tay liền

Anh xoay nắn chén,tô, bình đĩa

Chị ép nhồi  ly, ấm Phật,Tiên

Kẻ tráng men màu,thoa  lót áo

Người tô hoa lá ,vẽ vòng viền

Đút lò nung lửa  phừng âm ỉ

Sản phẩm ra lò  , ngập tiếng khen!

.                CAO BỒI GIÀ

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016

THUA PHỤ NỮ LÀ...PHẢI LẼ 03

(Tiếp Theo)
Các buổi học võ từ đấy trở đi rất nhộn nhịp, hưng phấn.Tuy cùng là một lớp võ nhưng các nữ võ sĩ lại vẫn tập riêng ở một góc võ đường và Chị Thủy với đẳng cấp cao nhất nhóm trở thành người phụ giảng cho Thầy Liêm.Bọn con trai chúng mình cũng chỉ quan sát chị em đồng môn tập luyện chứ chẳng bao giờ đấu tập trực tiếp với chị em cả.
Một hôm bỗng xuất hiện một võ sinh mớikhoản 19, 20 tuổi,nhìn hắn đen như một con trâu,đầu ca rê bốc, cặp mắt lồi thao láo, trâng tráo nhìn xấc mọi người,trên trán hắn một vết sẹo dài vẽ hình chữ nhất, dưới gò má thêm một vết sẹo nữa ngoặc hình chữ chi.Hắn chẳng nói, chẳng chào ai cả,đi thẳng vào phòng thay đồ.
_Thằng Lung bên trường bán công Trần Thượng Xuyên…
Có tiếng ai đó xầm xì.
_Đàn em băng du đãng Năm En đó…
Lại có tiếng ai bổ sung thêm.


Một lúc sau, thằng Lung bước ra thảm tập,nó bận một bộ võ phục bị nhuốm xanh bởi nước lơ,trên ngực áo có logo võ đường Thiện Tâm ,dòng tên không phải là Lung mà thêu tên Sơn, hắn sửa lại nút thắt cái đai màu xanh lục.Mình nghĩ thầm tên không đúng thì cấp đai có thật không?
Buổi tập hôm ấy cũng diễn ra bình thường nhưng có phần hơi ngột ngạt vì ai cũng cảm thấy không thoải mái khi biết có kẻ bất hảo sinh hoạt chung.
Mấy ngày sau,thằng Phát đã thông báo cho mình biết khá nhiều thông tinvề thằng Lung, thằng Phát này là chúa sưu tra, lý luận rồi suy diễn đặt vấn đề:
_Thằng này đúng tên Lung, đã có đai lục.Nó đã bị thu hồi đai và thẻ vì vi phạm đạo đức võ sĩ đạo.Sơn là tên một thằng bạn của nó cũng đai lục, thằng Sơn này đã “hui nhị tì” mấy tháng rồi vì làm yêng hùng xa lộ ở khúc Đường Sơn Quán,xa lộ Đại Hàn .
_Thôi mày,biết vậy thôi,đừng bép xép kẻo mang họa .
Mình dặn nó.Nó quắc mắt lên với mình:
-Đương nhiên rồi, dại gì tao đụng vào thằng “Nhất chi ngưu” này
_Mày gọi nó là gì? Mày đặt biệt danh cho nó đấy à?
Thằng Phát dẩu mỏ, vênh mặt:
_Chính Trẫm mới ra chiếu ban cho nó tước danh này đấy! Mày không thấy nó có sẹo vẽ chữ Nhất cùng chữ Chi trên mặt và trông nó có khác gì con trâu đâu.
_Hi hi, mai tao bảo “Nhất Chi Ngưu” đem lễ vật là một khúc nhị côn đến tạ lễ nhận tước danh nhé !
Phát le lưỡi:
_Tước danh này chỉ tao với mày kề tai nhau mà gọi thôi nhé

Ít lâu sau ,thằng Lung kéo thêm một mớ đồng bọn lôm côm đến học,bọn mình tự động khóa mồm ,đóng miệng hết buổi tập rồi về không dám nán lại tập thêm nữa.
Hôm ấy là buổi tập cuối tuần,thầy Liêm cho các võ sinh ngồi thành hàng,cho mọi người được tự chọn bạn song đấu.Thằng Lung bước ra,bất ngờ nó đến trước mặt Chị Thủy mời chị ra thảm đấu,chị Thủy khẽ lắc đầu từ chối,thằng Lung hắng giọng:
_Đẳng cấp cao hơn mà sợ à?
Thầy Liêm lên tiếng với chị Thủy:
_Ra đấu đi em
Chị Thủy lấy lại nụ cười, sửa lại cái túm đuôi gà rồi bước ra thảm đấu.Thầy Liêm hắng giọng :
_Tất cả các em chú ý. Nam đấu với nữ thì phải tuân theo các luật sau, võ sĩ nam không được sử dụng các đòn đè, quăng ,hy sinh,,khóa tay, xiết cổ,đòn hông với nữ; không được…;không được… ;còn nữ võ sĩ thì hoàn toàn tự do sử dụng các đòn thế.Các em hiểu chưa ?
Tai mình nghe mà ngơ như ngỗng, thế thì chỉ còn đòn chân thôi à,mình nghĩ thầm
Thằng Lung với chị Thủy vờn nhau đã mấy phút mà mãi vẫn giằng co, hắn giở hết các đòn chân mà đôi chân chị Thủy nhanh hơn sóc ,không để dính đòn nào, bất chợt chị ngả người uốn tròn dẻo như một con mèo vào đòn hy sinh, một cú đạp cực mạnh của chị tống ”Nhất chi ngưu” văng xa mãi tận góc võ đường nghe đánh phịch
Tất cả cùng Ồ lên thích thú, nhất là các nữ võ sinh đứng cả dậy nhảy cỡn
Chị Thủy đứng dậy ,duyên dáng sửa lại đuôi tóc.Thằng Lung đứng lên lừ đừ trở lại giữa thảm đấu,bỗng nó lao thật nhanh đến chỗ chị Thủy,mặt đanh lại, nắm tay chị vặn giật cánh khuỷu ra sau,chị Thủy hét lên đau đớn nhưng vẫn phản xạ cực nhanh co chân đánh gót vào đúng hạ bộ “Nhất chi ngưu”, hắn đau thốn phải buông chị ra.
Chị Thủy về chỗ ngồi xoa cánh tay đau mà nước mắt vòng quanh.Thầy Liêm đến nắm áo “Nhất chi ngưu” nổi giận ra đòn như vũ bão, một đòn Ippon soelnage , nó rơi hệt một bao cát.Lồm cồm bò lên,thầy Liêm một tay xỏ qua háng nó, một tay vòng từ vai xuống ngực nó hốt lên cao rồi quăng xuống…
Phịch…Nó nằm ngửa giăng 2 tay, thầy Liêm nắm lấy 2 bên cổ áo nó lôi dậy vác nó trên vai tung một đòn quăng cầu vồng, thầy phóng mình lên cao rồi lao xuống, “Nhất chi ngưu” rơi xuống trước,thầy rơi theo sau dộng ngay giữa ngực nó, hự…
Cả võ đường lặng ngắt, thằng Lung nằm thẳng cẳng bất động, mấy thằng đồng băng với nó mặt xanh như đít nhái,thầy Liêm đảo mắt một lượt qua bọn chúng:
_Còn ai muốn quậy nữa thì bước ra
Cả bọn chúng đều gằm mặt xuống.Thằng Lung lúc này mới hồi tỉnh,hắn lồm cồm dậy lén rút vào góc võ đường.Thầy Liêm quát lớn:
_bước lại đây
Thầy trừng mắt nhìn hắn ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trước mặt thầy:
_Em là một kẻ mạo danh người khác,chúng tôi đã biết rõ về nhân thân của em.Hãy mau biến khỏi các võ đường,nếu không em sẽ bị trừng phạt hơn thế nữa
Thế là ngày hôm sau,võ đường chúng mình lại trở về vui vẻ, thoải mái như trước.
Lại nói về anh Ngữ mà mình đã khoe là hàng xóm,mình thường xuyên được anh truyền đạt cho nhiều kinh nghiệmthi đấu,nhưng chủ yếu dạy chay chứ không thị phạm được nhiều, anh lại khuyên mình hãy để lớn hơn mấy tuổi nữa hãy tập tiếp vì anh cho là vị thành niên chưa đủ thể lực để nuốt được các bài khổ luyện cơ bắp như anh.
Một hôm mình đang luyện thêm để chuẩn bị thượng đài lần 3 thì thằng Tính lại vác cái môi trề đến ghẹo mình:
_Vẫn sư chùa à,bao giờ mới lên được thượng tọa ?
Nó vỗ vỗ vào cái đai nâu mà nó đang đeo trong môn Teakwondo:
_Anh mày sắp huyền đai nhất đẳng rồi đấy !
Mình tự ái quá, thằng này từ ngày bị thầy Liêm đuổi nó vẫn theo học môn teakwondo, các buổi thi đấu lên đai của môn này mình thấy chỉ tổ chức ngay tại trường so kè nội bộ với nhau.Mình cũng không hiểu gì nhiều thấy họ thi múa một bài quyền rồi cũng song đấu với nhau,có khi chẳng thấy thắng thua gì hết, cả 2 đấu thủ đều thăng cấp và tất cả đều lên đai ào ào đai nâu gần hết lớp rồi.Thằng Tính thi 3 lần từ đai trắng(cấp 8) nó lên đai xanh (cấp 6) rồi đai xanh nó lên đai nâu (cấp 4_ nay nó đang nâu (cấp 2) nên nó vênh váo quá.
Mình tức quá, thách nó :
_ Mày dám đấu một trận với tao không ?
(Còn tiếp )

MẾN CẢNH XUÂN - ĐẮM HỒN THU(THUẬN NGHỊCH ĐỘC)


MẾN CẢNH XUÂN

 (Thuận Độc: 

 

Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời,

Thú vui thơ rượu chén đầy vơi,

Hoa cài dậu trúc cành xanh biếc,

Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi.

Qua lại khách chờ sông lặng sóng,

Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người.

Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng,

Tha thướt bóng ai mắt mỉm cười.

 

 (Nghịch Độc):            

 

Cười mỉm mắt ai bóng thướt tha,

Bổng trầm đàn hát tiếng ngân xa.

Người đông bến đợi, thuyền xuôi ngược,

Sóng lặng sông chờ khách lại qua.

Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá,

Biếc xanh cành trúc dậu cài hoa.

Vơi đầy chén rượu thơ vui thú,

Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta.
HÀN MẶC TỬ

 

XIN HẦU HỌA VỚI HÀN THI SĨ:

 

ĐẮM HỒN THU

 (Thuận Độc)

 

Ta quyện đắm  thu  nét diễm ngời 

Núi sông  ru nhẹ nhẹ hồn vơi

Hoa sầu khuyết nhụy màu phai nhạt

Lá rụng trơ cành sắc thẫm tươi

Qua bến luyến buồn chân lữ khách

Ngược đò lưu nhớ cảnh Xa Người

Xa cao lửng lửng mây xanh ngắt

Tha thiết gợi thu gió thoảng Cười

 

 (Nghịch Độc)

 

Cười thoảng gió thu gợi thiết tha

Ngắt xanh mây lửng lửng cao xa

Người xa cảnh nhớ lưu đò ngược

Khách lữ chân buồn luyến bến qua

Tươi thẫm sắc cành trơ rụng lá

Nhạt phai màu nhụy khuyết sầu hoa

Vơi hồn nhẹ nhẹ ru sông núi

Ngời diễm nét thu  đắm quyện ta .

CAO BỒI GIÀ

20-08-2012

 

ĐỒNG HỌA:


TIẾNG XƯA
(Thuận Độc)

Ta nhớ nguyệt xưa bóng  rạng ngời
Ảo huyền mây nhẹ thả sầu vơi
Hoa trao nụ mới hoa màu thắm
Rượu ướp hương nồng rượu sắc tươi
Qua phố MỘNG hoài mong đợi bạn
Đến sông HÀN mãi vấn vương người
Xa vời khúc nhạc cung trầm lắng
Tha thiết hồn tan vỡ tiếng cười

(Nghịch Độc)

Cười tiếng vỡ tan hồn thiết tha
Lắng trầm cung nhạc khúc vời xa
Người vương vấn mãi HÀN sông đến
Bạn đợi mong hoài MỘNG phố qua
Tươi sắc rượu nồng hương ướp rượu
Thắm màu hoa mới nụ  trao hoa
Vơi sầu thả nhẹ mây huyền ảo
Ngời  rạng bóng xưa nguyệt nhớ ta
Thy Lê Trang

DẠ TRUNG VẤN NGUYỆT


DẠ TRUNG VẤN NGUYỆT

 

Nửa đêm dở giấc dạ bời bời

Láo nháo vòng xoay sự thế ơi

Phiền muộn chất chồng sao mãi nặng

Lo âu  ngập ngụa chẳng hề vơi

Nguyệt treo trời vắng thênh thênh bóng

Ta cõng niềm đau  trĩu trĩu đời

Trong gió, trong sương Hằng có thấu

Lòng người mất ngủ ngắm Trăng soi ?

CAO BỒI GIÀ

 

BÀI HỌA:

 

NGUYỆN CẦU

 

Đất Nước giờ đây thật rối bời

Làm sao cứu vãn hở người ơi ?

Biển lo tàu lạ còn hung hãn

Cá chết lòng đau khó thể vơi

Nỗi nhục dân Nam ghi mãi mãi

Mối thù rợ Bắc nhớ đời đời

Lần trang sử Việt thời hưng quốc

Cầu nguyện ơn trên hãy xét soi

Thục Nguyên

 

ĐỒNG HỌA:

 

VÔ CẢM

 

Bên ngoài mưa gió mãi tơi bời

Sao cứ trùm mền thế bạn ơi ?

Ngập lụt sân vườn không lối thoát

Tràn lan phố xá chẳng đường vơi

Đắp tai mặc kệ bao điều tiếng

Ngoảnh mặt làm ngơ mọi sự đời

Sống thế khác chi là đã chết

Dưới vầng nhật nguyệt vẫn hằng soi.

Sông Thu

 

CÙNG HỌA :

 

ĐÊM DÀI HỎI TRĂNG.

 

Bờ tre bão tố quật tơi bời

Măng khóc ròng ròng hỏi Nguyệt ơi.

Bốn bánh lầu trang kho cứ đẫy

Ba gian mái lá túi càng vơi.

Con chiên dù nấp sau Thánh Giá

Số phận đừng mong thoát Đế Đời.

Ta sống sao đây cùng đạo tặc

Trăng thì chỉ biết giữa trời soi !

Trần Như Tùng

 

TIẾP HỌA:

 

NGÁN NGẨM

Ngán ngẩm non sông cảnh rối bời
Bao giờ phép lạ đến người ơi?
Niềm đau xứ sở còn sâu đậm
Nước mắt người dân chửa cạn vơi
Trai gái mải mê cuồng vội sống              
Rượu đào đắm đuối lãng quên đời
Trên cao ánh nguyệt u sầu qúa
Không lẽ ngàn đời chẳng sáng soi !
Thy Lệ Trang

 

HỢP HỌA :

 

VỀ ĐÂU?


Non nước lâm nguy dạ rối bời
Thân dường cánh nhạn lạc người ơi
Tôm kềnh cá chết hoài không dứt
Gió táp mưa vùi mãi chẳng vơi
Quan chức vô lương hùa với giặc
Dân lành thống khổ mặc cho đời!
Cam nhìn đất nước tan thành khói?
Hãy giúp nhau cùng, ánh sáng soi.

Thanh Hòa

289_ NUÔI ONG MẬT (NHÂN SINH BÁCH NGHỆ)


Hoàng hậu loài ong bắt giải về

Triều ca trung tín giữ câu thề

Thợ thuyền tiếp tục xây ngăn nắp

Lính tráng luân phiên gác chỉnh tề

Xã hội hình thành không vấn ngại

Giống nòi phát triển chẳng hoài nghi

Con người đáo để thu thành phẩm

Tội nghiệp ong kia cóc biết gì!

.                 Bóng Tà Dương

 

 

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

THUA PHỤ NỮ LÀ...PHẢI LẼ 02

(Tiếp theo)
Nhớ lại thời ấy các võ đường thuộc Nhu đạo Thân thiện Hội tổ chức thi lên đai mỗi tháng một lần, các kỳ thi đấu này được tổ chức luân lưu vòng quanh các võ đường lớn trong khu vực.Lúc xưa không đấu theo hạng cân mà lần lượt gọi tên một võ sinh rồi gọi người đối đầu, nếu thấy thể hình chênh lệch nhiều quá thì gọi đấu thủ khác cho tương xứng, nói thế chứ nhiều khi cũng cảnh David kình Goliat không hiếm
Xin mô tả sơ quang cảnh một kỳ thi: Đấu trường thường được chia làm 4 thảm đấu, 2 cho nam, 2 cho nữ.Nhóm nam có 2thảm thì 1 cho các hạng đai Cam,lục; còn 1 dành cho các hạng đai Lam, Nâu và huyền , bên phía nữ cũng vậy.Ở mỗi thảm đấu được tổ chức như sau: Lần lượt thi từng hạng đai, thí dụ thi lên đai cam như bọn chúng mình, các võ sinh chia thành 2 hàng ngồi 2 bên đông tây thảm đấu , phía bắc là bàn thư ký, phía nam là tổ trọng tài, chính giữa là khung vuông nơi tỉ thí.Đấu sĩ nào thắng hay hòa tức là được 1 (ippon) hay 0,5 điểm (waza) thì được thi đấu tiếp còn ai trắng tay thì về gồng mình,ép xác luyện tiếp. Có người giỏi chỉ thi một lần quật ngã luôn 3 đối thủ thăng đai cam ngay nhưng không ít kẻ năm lần bảy bận vẫn trắng tay.Judo là môn đối kháng cần 4 điểm để lấy đai lục, 5 điểm cho đai Lam,6 và 7 cho đai Nâu và Đen,hu hu có nếm rồi mới thấy cái màu đen kia sao mà đắng thế.


Mình dông dài thế là vì bụng nghĩ chắc đang có bạn đọc đã từng là cao thủ đẳng này,đẳng nọ rủa thầm mình phét lác. Vâng xin mọi người nhớ cho mình đang ôn cố chuyện gần nửa thế kỷ trước hệt như Cụ Ngô Tất Tố kể chuyện “Lều chõng” cho đời sau ấy mà. Mình biết Judo bây giờ thay đổi khác xưa nhiều lắm rồi cả về kỹ thuật lẫn luật lệ.Mong người có nghề chịu khó nghe cho thư giãn, theo câu”Già lẩm cẩm,lẩm nhẩm ngấm lỗ tai”
Kỳ thi lần này thằng Phát tặng cho mình một tập cẩm nang mà nó tự vẽ ra:
1-Nếu đối thủ cao hơn mình…thì phải dùng chiêu “bê bú mẹ” …
2-Nếu đối thủ lùn hơn mình…thì phải…
3-Nếu đối thủ…thì phải…
… …
Nhẩm đi nhẩm lại cũng hay phết, nó ngâm cứu đâu ra đủ dáng người đưa vào “công thức”, mình cười hỏi nó:
_Còn gặp thằng có ưu điểm “đòn nách “thì sao? Không thấy mày đưa ra kế sách
_m.m. ưm ừ thì tao đang tương kế tựu kế…hồi sau sẽ có

Lần này cả khu vực thi đấu tại Võ đường Không Quân nằm trong phi trường.Võ đường này rộng dễ đến hàng ngàn mét vuông, thảm tatami chính hiệu từ Kodokan Nhật Bản rất tuyệt, té cả ngày không ê chẳng ẩm tẹo nào, mới tới thằng nào thằng nấy làm nóng bình bịch thử chất lượng liền.
Thằng Phát được gọi vào sới sớm,đối tượng của nó dáng lêu đêu, đầu trơn bóng,mày không lông,mông không thấy,trông hệt một “cây hotdog”. Ngồi ngoài mình quan sát xem nó có áp dụng được cẩm nang của chính nó hay không, xem nào nó viết nếu đối phương cao hơn thì dùng kế “bê bú mẹ”…,nó đang áp dụng triệt để,áp sát dí đầu vào ngực dưới cằm địch thủ nhằm che bước chân hắn rồi bất ngờ ra đòn chân,phịch…”cây hotdog “hổng chân thật nhưng hắn nhanh như chớp xoay mình té xấp, thằng Phát nắm đai hắn tìm cách lật vào đòn đè.Ô kìa “cây hotdog “uốn éo như một con lươn trườn ra khỏi vòng cái đai bằng đường bộ mông siêu mỏng rồi đứng phắt dậy, thằng Phát chỉ làm chủ mỗi cái đai của địch thủ. Cả thảm cùng cười ồ nhìn cái mặt tiếc rẻ ngẩn ngơ của “cái bánh chưng”. Sửa lại trang phục 2 võ sĩ lại tiếp tục, “cây hotdog” rõ là dầy dạn trận mạc, hắn nắm chặt áo thằng Phát bắt thằng Phát làm cây kim compa, hai chân hắn làm đầu viết vẽ vòng tròn, lâu nay mình cùng Phát chỉ quen tập bộ pháp tới lui, bây giờ thấy nó bị làm trụ compa thì thua chắc rồi, sau 2 vòng quay “cây hotdog” làm đòn Ogoshi ngọt xớt, thằng Phát hỏng giò bị ném như một bị gạo nằm phịch dưới sàn.Ôi ,buồn cho nó quá!
Đến lượt mình gặp đối thủ là một kẻ trông thật thư sinh,đứng trước mình hắn nhoẻn miệng cười vẻ cầu tài làm mình có cảm giác dễ chơi.
_Hajime !
Hắn nhẹ nhàng nắm áo mình, mình kéo hắn tới trước rồi điều hắn bước lui, đang dở bước lui mình ra đòn chân De ashibarai liền, nhưng trụ chân hắn thật vững chãi khác hẳn với kiểu cách mềm mỏng ,hòa nhã của hắn, bất ngờ nó nằm ngả người xuống,chân đạp vào hông mình hất tung lên, mình lộn tròn rơi lưng đánh phịch xuống sàn!
_Ippon…
Mình chết lặng, ngơ ngác hơn mất sổ gạo đứng lên chào xong thủ tục rồi lẹ làng về chỗ.
Hy sinh, hy sinh…Tai mình lùng bùng nghe đám đông xì xào, buồn quá chẳng thèm để ý ai nữa.
Lòng vừa buồn vừa thắc mắc nó chơi đòn gì lạ nhỉ, thầy có dạy đâu !Buổi tập sau mình hỏi ,thầy Liêm trả lời:
_Đây là đòn Yokosutemi hay còn gọi là đòn hy sinh,lên đai lục mới học em ạ !
_Vậy nó chơi thế có hợp lệ không thầy?
_Đai thì không vượt cấp được nhưng đòn thế thì được em à.
Từ hôm đó mình với Phát cùng nhau tìm tòi học thêm đòn thế mới.Những thất bại vừa qua dạy cho mình thấy rõ”kinh nghiệm đánh lòi giỏi miếng”
Lúc này võ đường của bọn mình đông môn sinh hơn, thu hút nhiều học sinh các trường chung quanh tới tập.Võ đường vui hơn, sắc màu hơn,có nhiều võ sinh mang đủ cấp đai chứ không chỉ có 2 màu vàng và cam như trước nữa, điều này làm cho mình vỡ ra tại sao thằng thư sinh lại biết hạ mình bằng đòn hy sinh.Có nhiều hạng đai chung tập mình quan sát ,học hỏi được các miếng thế vượt cấp.
Còn hơn thế nữa,bây giờ lớp võ bọn mình có thêm các bóng hồng nữa chứ.
Thời ấy”nam nữ thọ thọ bất thân” học sinh chung trường nam nữ có bao giờ đụng mặt nhauđâu,Nam học sáng thì nữ đi chiều, nam đi chiều thì nữ học sáng,bởi thế nữ sinh Ngô Quyền có luyện võ vào buổi không học chữ thì nam sinh cũng thế lại cũng như mặt trời ,mặt trăng thôi.
Các bóng hồng mình nói đây toàn là nữ sinh nơi khác,chị thì trường bán công Trần Thượng Xuyên, em thì học bên Khiết Tâm v.v…Chỉ có mỗi Chị Thủy là nữ sinh Ngô Quyền, chị học lớp 11 ban D (Văn-Triết)ban này có ít học sinh theo nên chỉ có 1 lớp gồm cả nam lẫn nữ, học cùng buổi với mình.
Chị Thủy xinh lắm,cặp mắt to tròn ươn ướt,mũi cao và nhọn như mấy cô đầm trên cine, còn đôi môi mọng đỏ lúc nào cũng như cười xin lỗi.Nhìn cái dáng xinh xinh,thon thả,làn da trắng mịn ấy mấy ai nghĩ chị là con nhà võ.


.Ngày đầu tiên thấy chị nhanh nhẹn trong bộ võ phục,chùm tóc đuôi gà lúc la lúc lắc ,chiếc đai màu lam tươi đậm làm bọn mình thằng nào cũng ngẩn ra nhìn :
_Ồ,ồ cao thủ đai lam,đai lam…
(Còn tiếp)

288_ PHI CÔNG (NHÂN SINH BÁCH NGHỆ)


Lướt gió  đằng vân tít tận không

Nào ai khác nữa chú phi công

Bô-inh đất Mỹ bay sang Á

E-bớt trời tây thẳng đến đông

Tay lái chim ưng lao vạn dặm

Tai nghe đài hiệu  vượt ngàn trùng

Sáng Anh chiều Úc không hề lạ

Đưa đón bao người lẹ bước thông.

.                  CAO BỒI GIÀ

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

THUA PHỤ NỮ LÀ...PHẢI LẼ 01(VỚ VẨN SỰ ĐỜI-TẠP VĂN)

THUA PHỤ NỮ LÀ …PHẢI LẼ

Mấy hôm vừa rồi, theo dõi đấu trường SEAGAMES , ngoài môn bong đá không thể bỏ thì mình cũng phấn khích theo thảm đấu Judo nữa. Những tiếng reo hò hự hự cùng tiếng hô điểm Ippon của trọng tài làm mình sống lại một thời cũng luyện luyện miệt mài võ vẽ thuở nào…
Vậy mà đã bốn mươi mấy năm rồi,ghê thật! Năm ấy mình đang học ở Ngô Quyền, nhà trường có mở một võ đường ngay sát phòng học của mình.Ngày khai trương võ đường, các võ sư biểu diễn mới hớp hồn mấy thằng bé như mình làm sao.


Môn Teakwondo các thầy biểu diễn công phá hàng đống gạch bể nát bằng đầu ,tay, chân bọn nhãi mình thất kinh trố mắt săm soi xem có thầy nào tét trán,sưng tay không…không, tuyệt không, rõ tài, rõ giỏi
Còn môn Judo thì ôi chao cực hay: Một người quật ngã cả mấy kẻ chơi dao, đánh gậy, rồi những trò nhào lộn còn hơn cả xiếc ,nhất là màn biểu diễn nhớ đời của võ sư Phạm Lợi )4 đẳng) và một võ sư tên Hoan hay Hoàn gì đó lâu ngày chẳng nhớ rõ nữa,ông này những 6 đẳng đeo cái đai 6 khúc 6 màu: Hai võ sư này kẻ trong võ đường người ngoài sân hét lên một tiếng thật to là 2 ông cùng bay qua một khung cửa sổ đồng lúc, rồi lại hự một tiếng rõ lớn hai ông lại đổi chỗ cho nhau người trong võ đường kẻ đã ngoài sân hệt như 2 con báo mà không ai quẹt ai cả.
Mê quá, mê quá. Cái ông Phạm lợi kia thì mình đã thấy hình rất nhiều trên các sách dạy Nhu Đạo rồi nay được diện kiến bằng xương ,bằng thịt nữa thì say là phải rồi, lại nữa ở xóm nhà mình có anh thanh niên tên Ngữ vừa tập thể hình vừa đai nâu món Judo này ,hi hi có sẵn đồng hương, đồng môn còn gì bằng .Nghĩ bụng mình phải về xin đi học Nhu đạo thôi !
Nhìn con trai khòng khoèo , cũng muốn con mạnh khỏe,mẹ mình đồng ý cho mình thành “võ sĩ” liền, lại còn tự tay bà may cho “quý tử” một bộ võ phục nữa chứ. Oách quá, mặc vào đứng trước gương tự ngắm cậu võ sinh tương lai tủm tỉm rồi hự một tiếng khe khẽ ,sướng sao là sướng khoái chi là khoái!
Hôm đăng ký theo học,võ đường cấp cho cái logo để may vào võ phục, mình mê quá cứ ngắm đi ngắm lại mãi,dải chữ “Việt Nam Nhu Đạo Thân Thiện Hội” cùng với biểu tượng to bằng cái nắm đấm được đính lên ngực áo chỗ trái tim oai phong quá, nằm ngủ mà mình cũng cứ mơ thấy và háo hức chờ ngày nhập học.
Nhập môn mình ngán cái món phải ngồi thiền đầu giờ, món này không khó làm nhưng khó chịu…đựng.Chả là thế này có thằng học chung lớp tên Tính,hắn có cái miệng không dễ coi tẹo nào :Móm môi trên,trề môi dưới .Ngay những ngày đầu chung lớp nó luôn luôn chọc ghẹo mình là “bắc kỳ duốn”, gặp mình đâu nó gây sự ở đódos.Nó đăng ký cả Teakwondo lẫn Judo, mỗi giờ thiền là hắn kiếm chỗ ngồi sau lưng mình, tay thủ sẵn khi thì cọng chổi, lúc thì mấy hạt trấu( moi dưới Tatami thảm tập), nhắm mắt hi hí thấy thầy không để ý là nó ngoáy tai hoặc bỏ vào cổ áo mình, khổ sở vô cùng nhưng cứ phải nhịn kẻo không bị đuổi học.Hơn tháng trời như thoát nạn khi thầy một hôm bắt được quả tang chú chàng và lập tức “từ” môn sinh tắp lự.
Mình học té, nhào lộn cực nhanh ,tháng trời đã phóng xa qua 7 người khom úp trên thảm tập, chỉ 1,2 buổi tập từ nắm đai thầy là đã làm cú Santo hoàn hảo! Các đòn thế từ quét chân Deashibarai đến móc chân osotogari, các thế đòn hông từ Ukigoshi đến Ogoshi, các đòn đè từ Kesagatami đến Katagatami , rồi quăng qua vai Soelnage cùng Iponsoelnage mình nhai rau ráu để 3 tháng sau đeo cái đai vàng,chóe hơn áo sư, hì hì.
Đeo “Hoàng đái” được tháng trời thì được vào sới để lên đai cam, chỉ 3 điểm thôi là vượt vũ môn rồi.Mình tự tin ra thảm đấu, đối thủ của mình là một gã cũng nhong nheo cỡ mình không biết ở lò nào, tự nhủ phải quật ngã nó thôi. Trọng tài phất tay ra hiệu cùng một tiếng hô Hajime, mình đưa tay ra tính chụp áo hắn nhưng ơ kìa nó làm gì mà khom người sát thảm làm gì vậy? Bỗng hắn lấy hai tay ôm hai chân mình hốt lên, mình ngạc nhiên té phịch…
_ IpPON
Bàng hoàng quá, mình đực ra như ngỗng, nó đánh có đúng đòn nào mà ăn điểm Ippon chứ?? Thầy Liêm dìu mình vào an ủi:
_Em non kinh nghiệm quá, “lấm lưng hứng đòn” em ạ
Thì ra thế, ngoéo chân hốt cẳng chẳng ra sao cả cũng thắng như thường, thua đớn đau vì ngây thế này thì có hận không cơ chứ!
Suốt tháng sau luyện thế ,thằng nào khom xuống hốt chân là mình quỳ ngay gối nắm lấy đai lưng nó lật ra vào đòn đè,kinh nghiệm rồi nhé ,lần này “ông” quyết lấy điểm.Thằng Phát học chung lớp 6 với mình láu cá cố vấn:
_Tao với mày về bôi bẩn cái đai đi,chứ cứ sáng chóe thế này thì tụi nó ra sới là biết bọn mình lính mới ngay, nó sẽ giở chiêu đấy !
_Ừ nhỉ. Mày Khổng Minh “Ra cát bụi” phết nhỉ !
Phát dẩu mỏ, vỗ ngực:
_Tao đâu ngỗng như mày,tụi nó nhiều thủ đoạn lắm,Tao cảnh báo cho mày đấy
Nghe nó vênh mà mình lại muốn ngoác ra cười cho đã: Kỳ trước ra sới nó cũng thua trắng một thằng bằng cách đập tay xuống tatami xin thua, chẳng ai hiểu làm sao cả, hai thằng cùng té xuống sàn ôm nhau chẳng đứa nào vào được thế nào vậy mà nó xin thua…Ra về hỏi mãi nó mới chịu nói:
_Thằng đó nó bị “viêm cánh”đến mức Bà Lang Trọc phải trả lại tiền .Mẹ, nó có vào đòn gì đâu, chỉ giở chiêu dí nách vào mặt tao thì bố ai mà chịu nổi!
Hi hi, thằng này còn thảm kịch hơn cả mình.Nhìn cái dáng vuông vức như cái bánh chưng của Phát cứ nghĩ nó vững chắc lắm chứ, ai ngờ chỉ một cái nách thôi mà nó phải phất cờ trắng
(Còn Tiếp)

287_ SĂN MẬT ONG RỪNG (NHÂN SINH BÁCH NGHỆ)


Kho tàng tích trữ tuyệt vô cùng

Chính mật ong đây chốn núi rừng

Hướng gió tai nghe tìm lính thợ

Đường bay mắt ngắm dõi quân hùng

Đốt nhùi xông tổ êm êm lấy

Hứng mật thu tàng khéo léo bưng

Cẩn thận đề phòng ong nổi giận

Cuồng điên nọc độc chích tiêu tùng

.                  Bóng Tà Dương

 

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

VỊNH TỚ CỠI CHỦ


VỊNH TỚ CỠI CHỦ

 

Lội ắt giầy hư, ướt cả quần

Mênh mông nước ngập khổ thân quan

“Chủ nhân” ì ạch  lai “đầy tớ”

“Đầy tớ” điềm nhiên cỡi “chủ nhân”

Hình ảnh hào hùng truyền khắp cõi

Mẫu gương tuyệt hảo rọi toàn dân

Cũng nhờ học tập bao năm đấy

Đạo đức ngời ngời xứng chức danh!

CAO BỒI GIÀ

26-05-2016

 

BÀI HỌA :

 

NGÀI

 

Công chúng còn trơ cái đáy quần

Thôi thì xin gửi biếu nhà quan

Nhún nhường ra vẻ người đầy tớ

Hành xử như là bậc thánh nhân

Nhà cửa cao sang dành để xếp

Công trình nặng nhọc phó cho dân

Nếu trên cứu xét mà khen thưởng

Chắc chỉ có Ngài mới xứng danh ?

Thục Nguyên

 

ĐỒNG HỌA:

 

VỊNH T CI CHỦ

 

a nghèo thơlấy đâu...quần?

Bần c ba đi mới thượng… quan

Mẫn cán…khomng mau đt chức

là…đng thng khó thành nhân

Ngựa người ông cưỡi như…vua chúa

Người Nga anh mang tựa…tho dân

Hài kịch din ngay thềm Hc viện

Luôn mồm: “Đo đức…” tht ô danh!

Lê Trường Hưởng

 

CÙNG HỌA :

 

ĐÂU TÁ

 

Ngày ấy làng ta vững tụ quần

Từ hàng thuê mướn đến hàng quan

Cùng làm cùng hưởng gìn tâm cộng

Góp vệ góp sinh giữ sức nhân.

Trọng trẻ dưỡng bồi người tiếp chủ

Kính già đảm trách phận làm dân.

Lời rằng truyền thống xưa đâu tá

Nhung nhúc hiện trường bả lợi danh .

Trần Như Tùng

 

TIẾP HỌA:

 

GỬI CÁC NGÀI

 

Đâu phải rằng ông ngại ướt quần

Mà vì muốn tỏ cái quyền quan

Bao mùa kháng chiến khoe trung hậu

Một thuở hòa bình lộ bất nhân

Cầu cống tiền ăn treo ngọn bút

Mưa nguồn nước ngập cỡi đầu dân

Bởi ông làm báo nên ông láo

Chưa kịp về vườn đã nổi danh !

Thy Lệ Trang

 

HỢP HỌA:

 


Tội chi để ướt cái lai quần
Chuyện nhỏ nhờ người để cõng quan
Chức vị ngồi trên, bầy chủ lớn
Thuộc viên cấp dưới, lũ gia nhân
Chiêu trò tham nhũng làm suy nước
Thái độ độc tôn đã hại dân
Mòn mỏi đêm trường trời chửa sáng
Trông chờ giàu mạnh, quả hư danh
Người Nay

 

CŨNG HỌA :

 

BUỒN THAY !

 

Đất nước dần tan thế hợp quần

Cũng vì tư cách bọn tham quan

Bậc trên chẳng xứng người quân tử

Cấp dưới rành rành kẻ tiểu nhân

Hưởng thụ, tham ô... xa lý tưởng

Cửa quyền, nhũng nhiễu... mất lòng dân

Tự hào Tổ Quốc còn đâu nữa

Cháu Lạc, con Rồng chỉ huyễn danh !

Sông Thu

 

 

Theo báo Tuổi Trẻ (25-05-2016):

TTO - Từ chiều 25-5, trên mạng xã hội lan truyền tấm ảnh một người đàn ông vừa rời khỏi chiếc xe con biển xanh được một anh bảo vệ cõng đưa lên bậc tam cấp của hội trường. 

 

 

Ông Nguyễn Ngọc Niên, Tổng biên tập báo Nhà báo và công luận của Hội Nhà báo 

Việt Nam, được cõng qua chỗ ngập - Ảnh: CTV


Theo tìm hiểu của chúng tôi, tấm ảnh được chụp trước bậc tam cấp của hội trường 1 Học viện chính trị quốc gia Hồ Chí Minh (cổng 135 Nguyễn Phong Sắc - Hà Nội), sáng 25-5, nơi chuẩn bị tổ chức Hội nghị học tập, quán triệt Nghị quyết Đại hội lần thứ XII Đảng, dành cho trên 850 lãnh đạo các cơ quan báo chí, xuất bản của 25 tỉnh, thành phố phía Bắc.

286_ PHÁT THANH VIÊN (NHÂN SINH BÁCH NGHỆ)


Xuất hiện trên làn sóng phát thanh

Đài từ được ví sánh hơn vàng

Giọng nam trầm ấm gieo truyền cảm

Tiếng nữ trong  veo rót dịu dàng

Nhả chữ tròn âm ,trong ngữ nghĩa

Uốn từ đúng điệu ,rõ thang âm

Say lòng thính giả muôn muôn chốn

Yêu mến dò nghe chẳng biết nhàm!

.               CAO BỒI GIÀ

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

285_ THÔNG NGÔN (NHÂN SINH BÁCH NGHỆ)


Làu làu chuyển tiếng rõ ràng chưa

Ngôn ngữ trình bày đến khách ưa

Ý tưởng rõ ràng câu chẳng thiếu

Văn phong mạch lạc tiếng không thừa

Giao lưu đối tác rành câu cú

Thông cảm đôi bên hiểu ngữ từ

Nhậy bén hài lòng người chủ khách

Trung gian bắc nhịp nối hai bờ

.                   Bóng Tà Dương

 

 

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

TA THẤY SÁT NHÂN TỰA CỎ HOANG


TA THẤY SÁT NHÂN TỰA CỎ HOANG

 

Tôi thấy quanh mình kẻ sát nhân

Kìa ông đậu hũ độn cao lanh

Vàng ô lắm chị đem măng tẩm

Thuốc nạc bao bà thúc lợn ăn

Quen thói  hàng rươi ngâm phẩm nhuộm

Chuyên nghề lò bún trộn huỳnh quang

Giết người muôn cách nhiều khôn kể

Kinh hãi lan tràn tựa cỏ hoang

CAO BỒI GIÀ

23-05-2016

 

BÀI HỌA :

 

LUẬT RỪNG HOANG

 

Nghĩ mà hổ thẹn với tiền nhân

Thiên hạ bây giờ quá đỗi lanh

Chỉ biết tìm tòi phương phỉnh gạt

Không hề đếm xỉa cách làm ăn

Miễn sao hốt đậm, tiền sung mãn

Thì kể làm gì ánh đạo quang ?

Xã hội mạnh ai giành giựt sống

Đó là tất yếu luật rừng hoang

Thục Nguyên

 

ĐỒNG HỌA :

 

HY VỌNG

 

Đừng nghĩ người đời rặt bất nhân

Xấu xa, đê tiện lẫn ma lanh

Để rồi mất hẳn niềm vui sống

Và cũng lơi là chuyện uống ăn

Mặt đất dẫu còn loài dạ quỷ

Bầu trời đã lộ ánh dương quang

Qua đêm tăm tối, bình minh đến

Cây lại đâm chồi trên đất hoang.

Sông Thu

 

CÙNG HỌA :

 

CẢNH ĐỜI

Bác sĩ, Luật sư phải cứu nhân
Bây giờ chỉ học thói ma lanh
Công đường nổi tiếng phường buôn bán        
Bệnh viện dẫy đầy chuyện kiếm ăn                     
Người ốm không tiền đành giã biệt             
Kẻ tù trắng án rất vinh quang
Vô tâm thiên hạ đua nhau sống
Cướp giết, điên cuồng tựa thú hoang !

Thy Lệ Trang               

 

TIẾP HỌA :

 

TRỪ ĐÁM THÚ HOANG

 

Nên giữ cho lòng ổn đức nhân

Đời còn lắm kẻ sống khôn lanh.

Chỉ vì ích kỉ mưu mau kiếm

Nên dở tâm ma mẹo chóng ăn.

Gây loạn kỉ cương tăng ám muội

Che mờ văn hóa giảm phong quang.

Người ngay chịu vạ , ôi cay đắng

Góp sức tiêu trừ đám thú hoang .

Trần Như Tùng