Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

DẠI KHÔN - KHÔN LƯỜNG

DẠI KHÔN
Thế sự đua nhau nói dại khôn
Biết ai là dại, biết ai khôn
Khôn nghề cờ bạc là khôn dại
Dại chốn văn chương, ấy dại khôn
Này kẻ nên khôn đều có dại
Làm người có dại mới nên khôn
Cái khôn ai cũng khôn là thế
Mới biết trần gian kẻ dại khôn.
TÚ XƯƠNG
XIN PHÉP HỌA HẦU THEO ÔNG TÚ:
KHÔN LƯỜNG

Thử hỏi ai người chẳng muốn khôn
Khốn thân, bỉ mặt nếu không khôn
Bao người cứ nhẫn thành ra dại
Lắm kẻ rằng luồn thế mới khôn
Lẳng lặng câm mồm, yên bởi dại
Om sòm múa lưỡi ,chết vì khôn
Khi khôn, lúc dại …đều khôn cả
Rõ khổ, ai lường…được chữ khôn ?
CAO BỒI GIÀ
17-06-2011

1 nhận xét:

  1. ĐỒNG BỆNH
    Trơ chẽn làm sao cái chữ không.
    Xem ra tôi chẳng khác nhiều ông.
    Công danh mấy tiếng nghe thêm thẹn.
    Sự nghiệp hai câu ngẫm hết mong.
    Rượu mới dăm ly là vểnh mặt.
    Thơ vừa mấy ý đã cuồng ngông.
    Vô tư râu tóc chưa hề bạc.
    Để mặc ngoài trong nợ chất đầy.
    Nguyễn Huy Vụ

    Trả lờiXóa

quanghuyvu.cbg@gmail.com